Tâm sự đêm mất ngủ. Vì sao gắn bó với Úc Châu?
Tâm sự đêm mất ngủ. Vì sao gắn bó với Úc Châu?
Mình vẫn luôn nói với các đồng nghiệp rằng, nếu có 1 ngày mình nghỉ ở Úc Châu, thì có lẽ lúc đó mình ko còn dạy học nữa. Nói cách khác, nếu còn chọn giáo viên như nghề nghiệp của mình, mình sẽ còn gắn bó với Úc Châu.
Mình đến với Úc Châu thì tình cờ thôi, nhưng sau đó mình thật sự rất khâm phục sếp của mình, là người đã khai sinh ra Trung tâm này với rất nhiều tâm huyết. Là người từ chối lời mời làm việc ở rất nhiều nơi để về đây phát triển Bình Phước - 1 tỉnh còn nghèo. Mình nhìn thấy sự nỗ lực đó, mình nhìn thấy những vất vả đó, nên mình muốn góp sức với con người đó.
Mặc dù trong quá trình lớn lên, mình cũng có thay đổi ước mơ vài lần, nhưng ước mơ đầu tiên trong cuộc đời mà mình nhớ được chính là trở thành 1 Giáo viên tiếng Anh. Lúc đó là năm lớp 6, mình thần tượng cô Lê Thị Bích Hương chủ nhiệm mình. Cô rất đẹp, rất dịu dàng, dạy tiếng Anh rất dễ hiểu. Mình cảm thấy vô cùng may mắn vì mình tiếp xúc với tiếng Anh lần đầu tiên là qua Cô. Và mình bén duyên với môn này từ đó. Cho nên sau này, mình luôn muốn những em bé đến học tiếng Anh với mình cũng vậy, các em được học tiếng Anh thật vui, thật thoải mái và thật sự yêu thích. Mình ko biết cô Bích Hương bây giờ ra sao, nhưng mình biết ơn cô, từ tận đáy lòng.
Nói về GV tiếng Anh của mình từ lúc lớp 6 cho đến khi tốt nghiệp Đại học và cả các khoá học khác như là TESOL, cũng có vài người dạy tiếng Anh làm mình ko thích, và ko biết có hơi hỗn ko, nhưng mình từng nghĩ mình phải trở thành những GV tiếng Anh tốt hơn họ. Mình từng ngồi trong lớp viết vào nhật ký rằng mình sẽ rút kinh nghiệm từ những điều họ làm mình chán. Đến bây giờ mình ko biết mình làm được đến đâu, điều đó mình ko thể đánh giá được, nên mình chỉ có thể cố gắng mỗi ngày. Thật đấy, mình vẫn luôn cố gắng mỗi ngày.
Từ lúc có nhận thức đến bây giờ, mình luôn nghĩ mình sẽ về quê làm việc, để giúp tỉnh mình phát triển hơn. Nghe to lớn quá đúng ko? Nhưng mình nghĩ mỗi người 1 chút thì cũng sẽ được thôi mà đúng ko? Cho đến bây giờ vẫn nhiều người bĩu môi cười vào suy nghĩ này của mình lắm. Nhưng mình tự hào mỗi giờ lên lớp, mình vẫn đang cần cù cùng các em chuẩn bị 1 hành trang cho tương lai. Mình tin điều mình làm.
Và mọi người biết ko? Úc Châu là nơi giúp mình thực hiện những điều đó. Thầy ko bao giờ giới hạn mình, chưa bao giờ từ chối 1 nhu cầu học hỏi của giáo viên.
Dẫu biết rằng, đi làm ai mà ko có lúc bất mãn đúng ko? Mình sẽ nói thẳng những bức xúc của mình với Thầy. Và Thầy sẽ bằng cách này hay cách khác giúp mình khắc phục. Nếu ko thể khắc phục, Thầy sẽ cho mình câu trả lời thoả đáng. Khi nào ko thoả đáng thì tính tiếp
Điều kiện làm việc ở đây ko giới hạn mình,mà còn giúp mình phát triển bản thân. Mình có quyền học tập, mình có quyền đi đây đi đó giao lưu gặp gỡ với rất nhiều người tài giỏi. Mình thích điều đó. Nếu mình học giỏi, Thầy còn có thưởng, chỉ tiếc là mình hơi lười haha.
Tiếng Anh của mình chưa phải là rất tốt. Mới chỉ ở mức đủ xài. Nhưng mình vẫn ngày ngày dùng mọi thứ mà mình có để truyền đạt cho các em học sinh ko chỉ kiến thức,mà còn là nhận thức về bản thân,cuộc sống, và quan trọng nhất là niềm đam mê học hỏi. Để các em ấy đi học và hiểu rõ mình học cho ai, mình học để làm gì chứ ko phải chỉ là sự đối phó sáo rỗng. Để sau này các em đi học ở nơi khác, các em có 1 số vốn đủ để ko tự ti là dân tỉnh lẻ ko biết gì. Hơn nữa, mình luôn là nơi để các em chia sẻ mọi vấn đề khúc mắc, để các em cảm thấy mình luôn được lắng nghe. Dù ko phải lúc nào mình cũng cùnh các em giải quyết được vấn đề, nhưng 1 bộ phận của thế hệ trẻ đó tin rằng các em luôn được ủng hộ, các em ko cô đơn.
Đó là cách mình chọn, để đóng góp cho tỉnh nhà,cho xã hội.
Và vì mình chưa làm được gì to tát, nên chỉ biết cố gắng từng chút bé nhỏ mà thôi. Tương lai thì ko dám nói trước, nhưng mỗi ngày ở hiện tại mình đều muốn cố gắng để ko hối tiếc và hổ thẹn điều gì.
Nguồn: Trang Dang
Trung Tâm gia sư Olympia
https://giasuinfo.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét